Suy niệm Lời Chúa: Ga 7, 1-2; 10; 25-30
Khi ấy, Chúa Giêsu đi lại trong xứ Galilêa; Người không muốn đi lại trong xứ Giuđêa, vì người Do-thái đang tìm giết Người.
Chúa Giêsu không phải là một kẻ hèn nhát cũng không phải là một kẻ liều mạng. Ngài không co rúm lại trước kẻ thù, nhưng cũng không kích động chúng một cách không cần thiết. Mỗi sớm mai, qua việc kết hiệp mật thiết với Cha trong giờ cầu nguyện, Ngài đã vạch ra những điều cần làm và những con đường cần đi theo Thánh Ý Cha: Khi anh em của Người lên dự lễ rồi, thì Người cũng đi, nhưng không đi cách công khai, mà lại đi cách kín đáo.
Có một điều ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đó là sự khước từ dành cho Chúa Giêsu đang gia tăng: Có một số người ở Giêrusalem nói: “Ðây không phải là người họ đang tìm giết sao?
Họ ở đây chính là những nhà lãnh đạo tôn giáo. Còn những người dân thành Giêrusalem, thay vì khước từ, thì họ lại tỏ ra thờ ơ và không quan tâm; Chúa Giêsu không có chỗ đứng trong cuộc đời họ. Sẽ có một ngày họ hân hoan tung hô “Vạn Tuế” khi ngài hiên ngang tiến vào thành Giê-ru-sa-lem, nhưng liền ngay sau đó lại hét lên “Đóng đinh nó vào thập giá”. Thực tế này đã xảy ra và vẫn đang xảy ra hôm nay. Những gì họ đã làm với Thầy, họ cũng sẽ làm với trò.
Các ngươi không biết Ngài; riêng Ta, Ta biết Ngài, vì Ta bởi Ngài, và chính Ngài đã sai Ta.
Ta biết Ngài. Nó giống như nói: Ta và Cha Ta là một (Ga 10, 30). Quả thế như Thánh Phaolô nói: Chúa Giêsu là hình ảnh của Thiên Chúa vô hình (Cl 1,15). Hay nói đúng hơn, Thiên Chúa đã không còn vô hình vì Người đã trở nên hữu hình trong con người và trong những thăng trầm lịch sử của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu chính là hiện thân của Thiên Chúa.
Sự hiện thân này tỏa sáng rực rỡ trên cây Thánh Giá. Nó mạc khải cho chúng ta một điều khác xa với các tôn giáo khác, rằng cốt lõi của vấn đề không phải là chúng ta hiến mạng sống mình cho Chúa, mà là chính Chúa ban sự sống của Ngài cho chúng ta.
JB. Nguyen,OCD