Thứ Tư Tuần I Thường Niên

Mác-cô 1: 29- 39

Ngài quan tâm, lo lắng cho những người đau khổ, cảm thông và chữa lành kẻ ốm đau, tật nguyền, hoặc bị quỷ ám.

Không ai trong chúng ta đã không ít một lần ngã bệnh hoặc có người thân đau ốm hay được thấy những bệnh nhân được điều trị tại một bệnh viện để thấy được bệnh tật quả là một nỗi khổ đau của con người. Mọi người đều phải đối diện, chạm trán với đau khổ dưới muôn hình vạn trạng. Vậy khi đối diện với đau khổ của kiếp người, Chúa Giê-su đã nghĩ gì và phản ứng thế nào? Chúa Giê-su không thuyết giảng, bàn giải, suy tư về đau khổ như các triết gia, thần học gia nhưng Ngài quan tâm, lo lắng cho những người đau khổ, cảm thông và chữa lành kẻ ốm đau, tật nguyền, hoặc bị quỷ ám. Chúng ta thấy rõ điều đó trong bài Tin Mừng hôm nay. Khi biết bà mẹ vợ ông Simon đang bị sốt nằm trên giường. “Đức Giê-su lại gần, cầm lấy tay bà và đỡ dậy…” Với triết gia, đau khổ là một vấn đề, một vấn nạn để suy tư, để tìm lời giải đáp. Còn với Chúa Giê-su, cần chiến đấu và chiến thắng đau khổ. Chúng ta cần làm một cái gì đó, làm “điều phải làm” để giải thoát con người khỏi những đau khổ, và quan trọng hơn nữa là để biểu lộ công trình yêu thương và lòng thương xót của Chúa Cha.
Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su đã ra tay cứu chữa tất cả những người đau ốm bệnh tật, cho họ được lành mạnh, thuyên giảm, hầu làm chứng một cách thỏa đáng rằng, quả thật Thiên Chúa yêu thương con người, dùng con người cứu chữa con người, để ốm đau không thành đau khổ, tật nguyền không phải tất nhiên đau khổ. Bởi vì khi con người được yêu thương, quan tâm, chăm sóc thì dầu có mang bệnh tật cũng có thể cảm thấy vui tươi, hạnh phúc, nghĩa là không đau khổ. Đau khổ không còn là một gánh nặng. Chúa Giê-su đã đụng chạm đến biển khổ của nhân loại. Ngài không mong múc cạn, chỉ mong làm vơi đi, chỉ mong cùng chia sẻ và ban cho nó một ý nghĩa.
Thế giới hôm nay vẫn phải đối đầu với đau khổ vì bệnh tật, những bệnh nan y như ung thư, tim mạch, sida (aids), siêu vi… thiên tai, chiến tranh, đổ vỡ trong đời sống hôn nhân gia đình… Trước nỗi đau khổ của kẻ khác, nhiều khi chúng ta cảm thấy bất lực, không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Những lúc đó, trong giới hạn của mình và đầy tình thương, chúng ta vẫn có thể làm một cái gì đó để xoa dịu tinh thần cũng như trợ lực cho thể xác của họ. Rất có thể người ấy chỉ cần chúng ta im lặng và cảm thông với nỗi đau của họ, hoặc lắng nghe họ tâm sự. Cũng có thể họ chờ đợi được nghe một tin vui, chờ đón một nụ cười… Ngay cả khi không thể thực hiện các việc đó, chúng ta vẫn có thể cầu nguyện cho họ. Để làm được đều đó chúng ta phải noi gương Chúa Giê-su và Thánh Phaolô “trở thành nô lệ của mọi người, trở nên yếu với những người yếu.” Nói tóm lại là trở nên tất cả cho mọi người.
Lm. Cát Minh Tâm, OCD.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *